Tuesday, February 3, 2015

Hành Lý Thất Lạc (Chương 2)


“Máy bay sắp sửa hạ cánh xuống sân bay Tân Sơn Nhất. Đề nghị tất cả hành khách thắt dây an toàn, dựng thẳng lưng ghế, mở tấm che cửa sổ và tắt tất cả các thiết bị điện tử và điện thoại di động.”
Tiếng loa thông báo khiến Andy giật mình tỉnh giấc. Anh đã ngủ suốt chặng bay từ Chicago tới đây, chỉ trừ 30 phút dậy ăn bữa tối, hay bữa trưa gì đấy, chính anh cũng không rõ. Đã ngồi trên máy bay bay qua mười lăm múi giờ rồi thì nó là bữa tối hay bữa trưa cũng chẳng còn quan trọng nữa. Lúc Andy đang vặn vẹo người, cố gắng vươn vai một chút cho đỡ mỏi thì cô tiếp viên hàng không xinh xắn trong bộ áo dài đỏ tiến lại gần.
“Anh làm ơn mở cửa sổ dùm em đi ạ.”
Andy ngoan ngoãn đẩy tấm che lên, nhưng trong lòng có phần khó chịu. Hạ cánh thì có liên quan gì đến mở cửa sổ hay không chứ. Cái hãng bay Vietnam Airlines này đúng là lắm trò. Một chuyến đi đầy miễn cưỡng - anh nghĩ bụng. Andy đưa tay lau lớp sương mờ mờ trên cửa sổ đọng lại do khí lạnh trên cao. Thành phố dần hiện ra dưới màn mây mỏng. Từ máy bay nhìn xuống, Sài Gòn trông như một đĩa nộm hoành tráng với đủ thể loại kiến trúc hạ tầng: cao ốc có, nhà hai tầng, ba tầng có, nhà cấp bốn có. Những con phố hẹp như những sợi dây thừng thắt nút chéo vào nhau. Andy lén thở dài. Lần cuối anh về Việt Nam là khi nào anh cũng quên rồi, hình như từ hồi anh còn quá bé để hiểu chuyện. Trong kí ức của anh, chuyến đi về Việt Nam hồi ấy chẳng vui vẻ gì.
Sài Gòn giờ đã thay đổi nhiều. Mẹ anh hẳn cũng thay đổi nhiều so với cái ngày bà gói ghém hành lý bỏ lại bố con Andy nơi đất Mỹ. Ngày đó bố anh vẫn bảo, “ở với bố con mình khổ quá, mẹ không chịu được. Con đừng giận mẹ. Bao giờ lớn lên, con sẽ hiểu.” 28 tuổi rồi nhưng Andy vẫn chưa bao giờ hiểu tại sao mẹ anh có thể bỏ đứa con trai duy nhất của bà mà về Việt Nam dễ dàng như vậy. Thấm thoắt gần 20 năm không liên lạc, cách đây vài hôm, mẹ anh gửi một email dài, bảo ông ngoại anh ốm nặng, muốn gặp cháu ngoại lần cuối.  Bố Andy ra sức thuyết phục anh đi mặc cho Andy nằng nặc từ chối. Biết anh là người nghiện chu du, ông bảo, “đi rồi kết hợp du lịch Việt Nam,” thế là bây giờ anh đang ngồi đây, khoảng cỡ vài trăm mét phía trên Sài Gòn.
“Máy bay vừa hạ cánh xuống sân bay Tân Sơn Nhất, bây giờ là 3 giờ 48 phút, nhiệt độ bên ngoài là 36 độ C. Yêu cầu quý khách ngồi yên tại chỗ với dây an toàn được cài chặt cho đến khi máy bay dừng hẳn. Hãng hàng không Quốc gia Việt Nam xin cảm ơn và hẹn gặp lại quý khách trong những chuyến bay tới.”
36 độ C, vậy là tương đương với gần 100 độ F, Andy nhẩm tính. Thế này thì chắc chắn chiếc áo len anh đang mặc trên người sẽ trở thành một gánh nặng không hề nhỏ. Anh cởi áo len ra, nhét vào ba lô ở dưới chân, chỉ để lại chiếc áo sơ mi kẻ caro dài tay. Andy liên tưởng đến Chicago của anh. Giờ này Sài Gòn và Chicago đúng là hai thế giới khác biệt. Trước khi anh đi, tuyết đã rơi dày lắm, phủ kín cả  mấy con đường trung tâm và Millenium Park. Còn bây giờ bên ngoài cửa sổ nơi anh ngồi nắng vàng như rót mật, nhân viên sân bay đều bận đồ mỏng, nét mặt bực bội vì nóng nực.
Máy bay dừng hẳn, hành khách đổ hết ra lối đi chật hẹp. Andy vẫn ngồi yên, anh có vội đi đâu mà phải chen lấn. Tính anh là thế, sẵn sàng đi sau người ta, giờ có là người cuối cùng ra khỏi khoang anh cũng chẳng quan tâm.
***
Nơi nhận hành lý ký gửi đông nghịt người, trông ai cũng sốt sắng. Andy vẫn bình thản đứng khoanh tay quan sát,  anh không có người đón nên ra muộn một chút cũng không sao, vả lại,  hành lý chưa lấy thì vẫn còn đó, anh đã đánh dấu hai cái vali của anh, một xanh, một đen, bằng hai thẻ cá nhân đỏ chót, không thể lẫn đi đâu được.
Nói vậy nhưng Andy cũng mất dần kiên nhẫn khi gần 30 phút trôi qua mà vali vẫn “bặt vô âm tín". Người lấy hành lý cũng mỗi lúc một thưa dần.
“Anh, tôi có hai vali nhưng không thấy đâu.” Andy quay sang người đàn ông trung tuổi, có vẻ như là nhân viên ở đó nói bằng thứ tiếng Việt lơ lớ của mình ngay khi thấy chiếc thùng gắn chữ “hành lý cuối cùng” xuất hiện trên đai di chuyển. Andy hơi hoảng, phần vì lần đầu thất lạc hành lý, phần vì đang ở một nơi, tuy mang tiếng quê ngoại, nhưng  với anh hoàn toàn lạ lẫm.
Người đàn ông trố mắt nhìn anh, vẻ ngạc nhiên lộ rõ. Chắc tại thấy cậu thanh niên cao to, lại trông Tây Tây nói tiếng Việt đây mà. “Anh cho tui mã hành lý.”
Người đàn ông dùng bút rà đi rà lại tờ giấy trên tay, vừa rà vừa chiu mày căng thẳng, xong nhìn Andy lắc đầu.
“Ở đây không có thông tin gì về hành lý của cậu hết. Cậu thử tìm lại coi, nếu không thấy thì qua trung tâm thất lạc ở cửa ra đằng kia.” Nói rồi ông đi mất, bỏ lại Andy một mình hoang mang. Nhỡ đâu mất hành lý thật, đồ đạc thì không nói, còn đống tài liệu anh research rồi in ra và bản thảo của anh lúc đi nhét vội nhét vàng hết vào vali, nếu mất thì quả là xui xẻo.
Soát đi soát lại hai ba lần, chắc chắn 100% là vali của anh không có trong đống hành lý bỏ ngỏ không người nhận, Andy thất thểu lê bước về phía tấm biển “Lost and Found” ở góc sân bay. Anh thở dài. Phiền phức rồi đây...
***
Hoá ra Andy không phải là người duy nhất, vài hành khách đi cùng chuyến bay với anh cũng đang xếp hàng trước trung tâm hành lý thất lạc. Cung không đủ cầu, hàng người mỗi lúc một dài hơn, tất cả đều khó chịu thấy rõ. Quầy làm thủ tục hình như chỉ có ba nhân viên ngồi trực. Cả ba đều trông khá trẻ, hai anh thanh niên bận áo trắng quần tây, còn cô gái mặc chiếc áo dài truyền thống màu xanh dương. Andy khựng lại trong giây lát. Cô nhân viên mặc áo dài kia trông giống mẹ anh quá. Y hệt như bà trong tấm ảnh gia đình duy nhất mà anh vẫn mang theo mỗi khi đi đâu xa. Nếu không có nó, Andy cũng không dám chắc anh nhớ mặt mẹ. Nói cho cùng thì cũng đã 20 năm trời chứ có ít ỏi gì.
Andy rướn cổ nhìn bảng tên cô gái mặc áo dài xanh qua vai người phụ nữ đứng phía trước.  Thái Nhật Huyền. Tên khác nhưng khuôn mặt thì gần như là của mẹ anh. Sao lại có hai người giống nhau đến vậy? Hay cô gái này là con bà mà anh không biết? Muôn vàn câu hỏi khiến Andy rối trí. Đầu anh lúc này hoàn toàn mông lung.
“Tôi có thể giúp gì cho anh?” Cô gái tên Nhật Huyền mỉm cười, nói bằng tiếng Anh có pha chút accent.
Andy giật mình. Lạc trong dòng suy tư, đến lượt anh lúc nào Andy cũng không hay. “À tôi bị thất lạc hành lý. 2 kiện.”
Đôi mắt cũng giống, giống tới mức khiến Andy sững sờ.
“Xin lỗi, liệu có phải mẹ cô tên Hoa không? Trần Bích Hoa.” Câu hỏi bằng tiếng Việt của Andy làm cả hai người nhân viên còn lại quay sang trố mắt nhìn. Cô cũng tròn mắt nhìn anh vẻ sốc nặng. Andy đỏ mặt. Anh biết anh vừa làm một việc rất không bình thường. Chắc cô nhân viên sẽ tưởng anh bị dở hơi, hoặc lập dị, hoặc biến thái, hoặc một thứ gì đó tương tự.
“Mẹ tôi không phải tên Hoa. Bộ tôi giống người quen của anh lắm à?” Dường như đã định thần, cô lại cười, hai khoé mắt cong cong như vầng trăng khuyết. Cô nói giọng Bắc, Andy nghe không quen, nhưng anh thấy nó dễ thương đến lạ. Vậy cô không phải con gái mẹ anh rồi, Andy tự trách mình bộp chộp, lỗ mãng, nhưng lồng ngực anh cũng trong chốc lát nhẹ hẳn đi. Anh đáp lại cô bằng một cái lắc đầu.
“Vậy anh cho tôi xin mã hành lý.”
*
Hai vali của Andy tuyệt đối không có thông tin trong dữ liệu sân bay. Người ta bảo anh điền vào một tờ biên bản và  đợi.
“Anh có thể gọi sân bay nếu muốn check, nhưng sớm nhất cũng phải khoảng mười giờ tối mai. Gọi vào đây.” Cô gái tên Nhật Huyền khoanh tròn một số điện thoại ở góc phải tờ giấy.
“Tôi muốn liên lạc với cô. Hành lý của tôi có nhiều thứ rất quan trọng, tôi muốn an tâm một chút. Số điện thoại của cô, có cho tôi được không?”
Sốc tập hai, cô nhìn sang hai đồng nghiệp vẻ lưỡng lự như muốn cầu cứu. Nhưng rồi cô lật mặt sau tờ giấy đưa anh, mím môi viết xuống một dãy mười chữ số.
“Đây. Không vấn đề gì.”
Andy cám ơn rồi nhanh chóng rời khỏi sân bay. Chính anh cũng không rõ tại sao anh lại hỏi số điện thoại của cô nhân viên. Hành lý thất lạc chỉ là cái cớ. Có lẽ anh muốn gặp lại cô một lần nữa.

Saturday, January 31, 2015

Hành Lý Thất Lạc (Chương 1)



“Hãng hàng không Quốc gia Việt Nam xin kính mời những hành khách cuối cùng trên chuyến bay VN1126 đi Hồng Kông khẩn trương đến cửa máy bay để khởi hành. Xin nhắc lại, kính mời những hành khách cuối cùng trên chuyến bay VN1126 đi Hồng Kông khẩn trương đến cửa máy bay để khởi hành.”

Ước gì cái chuyến VN1126 này mới là chuyến bay của cô…

Huyền chà đi chà lại chân trên sàn nhà sân bay bóng loáng, cố kìm những giọt nước mắt đang chực trào ra. Cô thấy vừa giận mình, vừa giận mấy con đường Sài Gòn chật hẹp. Chả nhẽ giờ lại quay về kể với Thục và Uyên là cô bị lỡ chuyến bay đi Nhật vì kẹt xe. Lúc này cô chỉ muốn đá tung đôi bốt da mới mua; giữa đất Sài Gòn này mà đi bốt da người ta nhìn vào sẽ bảo cô bị dở hơi, nhưng Huyền đã không ngại mồ hôi chân mà diện bốt da từ nhà để bay đi đón mùa đông Tokyo. 

Tháng 12. Sài Gòn 37 độ C. Hơi nóng mặt trời phả vào mặt Huyền lúc cô thất thểu bước ra khỏi sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất. Con gái gốc Bắc, Huyền chưa bao giờ ưa cái nóng quanh năm ở đây, rục rịch Giáng Sinh rồi mà trời chẳng khác gì mùa hè. Nhiệt độ cao đã đành, độ ẩm cũng cao, thành ra nói 37 độ nhưng Huyền cảm giác như đang trong phòng xông hơi nghìn độ có lẻ. Hành lý xách tay cân đo vừa đủ 7kg giờ đây dường như quá nặng so với sức kéo của Huyền, ngón tay cô ghì chặt quai cầm vali đã đỏ tấy từ lúc nào không hay.

“Ơ, Huyền. Bảo cắt phép đi Nhật chơi mà, sao giờ này còn lang thang sân bay chi zậy?” Huyền giật mình quay lại khi nghe thấy giọng nói quen thuộc. Là Sơn, đồng nghiệp, lớn hơn Huyền hai tuổi, người được các bà chị trong văn phòng Huyền ưu ái gọi là “con rể/em rể quốc dân,” do anh khôn khéo, mồm mép tép nhảy, rất biết cách làm vừa lòng người lớn. Tụi trẻ, tuy vậy, không ít người thấy Sơn chướng mắt vì cái vẻ “biết tuốt” của anh. Anh nhiều lần tỏ ý muốn kết thân với Huyền nhưng thất bại, vì cô lúc nào cũng như con ốc sên, hễ có người muốn tiếp cận lại trốn dưới cái vỏ bọc lạnh lùng của mình. Vậy nên với cô, Sơn chỉ là một tiền bối công ty không hơn không kém.

“À, ờ… em mai mới đi, à… hôm nay em tới đón bạn. Bạn em đang đi ra kia tí xíu.  Em kéo hành lý hộ nó. Hơ.” Huyền nói dối. Xong cô cũng  chột dạ vì không biết cái sự lắp bắp của cô, cộng với sự thiếu logic trầm trọng có khiến cô bị lật tẩy hay không. Huyền không muốn kể với Sơn rằng cô bị lỡ máy bay. Nếu Sơn biết, thể nào sự ngu si của cô cũng sẽ trở thành đề tài chém gió của mấy bà chị đồng nghiệp.

“Anh cứ tưởng là em giờ gắn bó với Lost and Found quá rồi đến nghỉ đi du lịch cũng không nỡ chứ. Haha. Thôi anh phải đi đây. Đi Nhật chơi vui vẻ nhé.” Nói rồi anh vẫy tay, gật đầu chào Huyền rồi đi luôn.

“Vâng, em cám ơn.” Cô lí nhí lúc Sơn đã đi quá tầm nghe. 

Lost and Found chính là tên văn phòng của Huyền, gọi một cách ít mỹ miều hơn là văn phòng hành lý thất lạc Sân bay Tân Sơn Nhất. Cả đời Huyền giờ gắn liền với cái sân bay này,  nơi mà chính những lúc như bây giờ cô cảm thấy ghét cay ghét đắng.

Huyền bắt đại một chiếc taxi Mai Linh bên đường. List dài hai trang những nơi cần đi, những thứ cần mua trong đợt nghỉ phép của cô giờ chỉ còn vỏn vẹn: về nhà, bật quạt, đắp chăn, khóc.

***

“Tao lo cho mày quá Huyền ạ, não mày chắc còn bé hơn cả não con cá vàng thằng em tao nuôi. Haizz.” Thục thở dài sau khi nghe Huyền thuật lại đầu đuôi câu chuyện. “Thế có hoàn lại được phần nào tiền vé máy bay không? Mày làm việc sân bay còn gì.” Đúng là Thục, lúc nào cũng lo lắng cho Huyền như bà mẹ trẻ lo lắng cho đứa con mãi không chịu dậy thì. Thục cũng con gái Bắc giống Huyền, hai đứa chơi thân từ hồi học chung đại học, cả hai đều học báo chí, ấy thế mà trong khi Thục  được làm công việc đúng ngành đúng nghề, cuộc đời lại xô đẩy Huyền tới một ngã rẽ chả mấy liên quan.

“Hỏi rồi. Người ta bảo không được. Tao cũng đành chịu. Bây giờ tao còn không dám gọi điện cho mẹ tao nữa đây này. Gọi ra kiểu gì cũng bị chửi te tua. Con điên Uyên kia, mày có thôi đi không thì bảo!” 

Uyên nãy giờ vẫn ôm bụng cười lăn lộn lăn lộn. Theo Uyên thì Huyền rõ ràng bị “đần bẩm sinh, đến giờ lên máy bay mà còn nhầm,” còn theo như cả Huyền và Thục nhận xét thì Uyên là một đứa vô lương tâm, không bao giờ xem việc cười trên nỗi đau kẻ khác là một điều gì đáng lấy làm xấu hổ.

Thấm thoắt ba cô nàng cũng share cái căn hộ chung cư này được bốn năm rồi. Cũng không nhớ rõ ba đứa thế nào lại quyết định dọn vào ở cùng với nhau. Vốn Uyên không thân Huyền và Thục, lúc cô mới dọn vào đã nảy sinh không ít xích mích, bé có, lớn có, nhưng ở nhiều đâm ra biết tính nhau, giờ thiếu cái điệu bộ tưng tửng của Uyên, Huyền và Thục cũng thấy… nhơ nhớ. Khác với hai đứa con gái thuộc dạng “trung bình” như Huyền và Thục, ngoại hình vừa vừa, gia cảnh vừa vừa,   học vấn vừa vừa, Uyên là đứa nổi bật hơn người. Gia đình khá giả gửi Uyên đi Anh  Quốc du học từ bé nên cô có phần nào bị ảnh hưởng bởi của văn hoá phương Tây. Cô vốn lá ngọc cành vàng đất Sài Thành, nhưng về nước một cái là đòi dọn ngay ra ở ngoài vì cô nhất quyết không chịu dựa hơi gia đình, dù bị cả nhà ra sức ngăn cản. Nói đúng ra thì Uyên là đứa con gái gần như hoàn hảo; tốt tính khỏi phải bàn, thông minh sẵn có, xinh đẹp cũng thừa ra. Điểm trừ duy nhất của cô là cái tính thẳng như ruột ngựa, có gì nói nấy không kiêng nể ai, nên nhiều lúc làm người khác phật lòng, tính này của Uyên mãi Huyền và Thục mới quen được, giờ thì hễ cô bật ra câu gì hơi “xúc phạm” một tí thì cả hai đứa đều bảo nhau, “Nó không có ý gì đâu, tại nó bị ngu ngôn ngữ ấy mà.”

“Tao thấy mày hông có số xuất ngoại đâu Huyền. Nghỉ lễ năm ngoái định đi Thái chơi thì lăn đùng ra sốt phát ban cả tuần, giờ thì trễ máy bay. Chẹp. Tao chia buồn với mày.” Uyên nói, nửa đùa nửa thật, rồi vứt cuốn Vogue số mới cái xoẹch xuống giường. “Hay mày đặt cuốn tạp chí du lịch nào đi mà đọc cho đỡ thèm. Như tao nè, nghiện thời trang nhưng hem có xiền nên đành đọc tạm Vogue. Hehe.”

“Đồ dở hơi. Thôi mày đọc báo của mày đi, mày không thấy nó sắp khóc tới nơi hay sao mà còn nói vậy.” Thục quở Uyên. “Cái con bé vô tâm.” Cô lắc đầu nhìn  sang Huyền.


“Hay là tao khóc tụi mày nhỉ? Tao muốn khóc quá, nhưng mà không hiểu sao không khóc nổi. Chắc tại tiếc quá, vừa tiếc tiền, vừa tiếc chuyến du lịch.” Huyền chép miệng. Chỉ với hai cô bạn cùng nhà cô mới đôi khi giãi bày nỗi lòng. Huyền nghĩ trong đầu, đi Nhật với đi Thái là hai việc hoàn toàn khác nhau. Thái chỉ là Thái, còn Nhật là cái nơi cô tôn sùng từ hồi học cấp 3, từ hồi còn suốt ngày xem ké manga của mấy đứa cùng lớp. Dù chưa tới Nhật bao giờ, Huyền cảm thấy mình thuộc về nơi ấy, ngay cả cái phòng ngủ bé tí xíu của cô cũng treo đầy tranh ảnh nước Nhật, nào là hoa anh đào, núi Phú Sĩ, rồi thơ haiku viết bằng chữ tượng hình (mà cô vẫn chưa biết đọc). Nhưng quan trọng hơn cả, ở Nhật có Quang Anh.